Khi còn nhỏ, nghĩ rằng trưởng thành rồi sẽ thật thoải mái. Ta không phải lo lắng những hôm đi chơi về muộn bị ba mẹ đánh đòn, cũng chẳng sợ mỗi lần xin đi chơi bị cấm cản. Ta tha hồ thích làm gì thì làm, tung hoành thể hiện bản thân. Ta vô tư lựa chọn bước đi của mình mà không lo sợ điều gì.
Thế nhưng, tới lúc thật sự trưởng thành mới nhận ra rằng: Trưởng thành không như ta nghĩ. Ta nhận ra khi trưởng thành, bản thân tự cởi bỏ lớp áo ngây thơ, hồn nhiên, khoác lên mình chiếc áo do mình lựa chọn, mang bản sắc riêng của bản thân.
Những cám dỗ khi trở thành người trưởng thành cũng thật khiến ta đau đầu. Ta lao vào cuộc sống đầy nghiệt ngã như con thiêu thân. Rồi dù có thành công hay thất bại, bản thân ta cũng phải tự gánh vác, tự đứng trên đôi chân của mình, tự chịu trách nhiệm với cuộc đời.
Trưởng thành giúp chúng ta gan lì hơn, cứng rắn hơn trước cuộc đời nhưng đồng thời cũng lấy đi của chúng ta nhiều thứ.
Trưởng thành là khi chẳng còn nhiều thời gian bên ba mẹ. Lúc nào ta cũng trong tình trạng bù đầu với công việc. Lâu lâu, ba mẹ nhớ con quá gọi về ăn bữa cơm. Nhưng hiếm hoi mới có một ngày nghỉ cuối tuần chỉ muốn ngủ vùi lấy sức cho tuần mới, ta từ chối ba mẹ. Đến lúc nhận ra, đã bao lâu rồi chưa có một bữa cơm sum họp, nhận ra ba mẹ đã già còn bản thân thì chỉ biết chạy theo những tham vọng, hoài bão. Ta muốn quay lại thời con nít. Ba mẹ là cả thế giới, ta cứ sống trong cái thế giới êm đềm, hạnh phúc đó.
Cái giá của sự trưởng thành là cô đơn, nước mắt và sự im lặng. Đánh đổi cả thanh xuân ở bên một người từ khi họ không có gì trong tay, cùng nhau đồng cam cộng khổ đi lên từ hai bàn tay trắng. Đến khi đạt được điều này điều kia, mình lại trở thành vật cản của họ. Đó cũng là khi ta học được cách "thương mình sau những năm tháng thương người".
Trưởng thành là một điều tất yếu, dù muốn hay không ta cũng phải đương đầu. Nhưng khi còn trẻ, giông bão nào rồi cũng sẽ vượt qua, nhiệt huyết của tuổi trẻ sẽ giúp ta đứng dậy sau những cú táp của cuộc đời. Mỗi cú ngã là một lần hoàn thiện mình, cho ta những bài học đáng giá. Sau những “đớn đau” của sự trưởng thành, ta tìm ra chính mình.