Một lần, tôi và chồng đi họp lớp cấp 3 của anh, bạn bè anh thấy anh cứ khúm núm cạnh tôi thì trêu:"Mày núp váy vợ giỏi đấy, Trông cô ta mạnh mẽ, hùng hổ thế kia cơ mà, chắc mày cũng khổ lắm nhỉ? Nhưng thôi cô ta có tiền thì tranh thủ mà núp, dù sao cũng được sống sung sướng rồi."
Từng nghe người ta nói “Phụ nữ hãy giả vờ yếu đuối 1 tý, thì mới được hạnh phúc”. Ngẫm lại cũng thấy đúng thật, nhưng sinh ra trong hoàn cảnh như tôi, không thể nào liễu yếu đào tơ như những cô gái khác được.
Từ nhỏ, tôi luôn phải chứng kiến cảnh tượng bố mẹ gây gổ, cãi lộn. Sau những trận đòn thấu xương của bố trút xuống người mẹ là những đêm mẹ ôm tôi khóc ướt gối.
Khi khoảng 14 tuổi, tôi đã bị bố ép bỏ học đi làm. Khi đó tôi lên thành phố làm thuê cho ngươi ta, nhưng 1 lần nghe hàng xóm báo mẹ bị bố đánh gần chết tôi vội vã trở về đưa mẹ bỏ trốn trong đêm.
Mẹ tôi lúc đó rất sợ nhưng tôi đã cương quyết nói 1 câu:
- Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho mẹ được.
Khi ấy, tôi nói như thế chứ thật sự không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ thấy thương mẹ vô cùng.
Tôi đi làm ô sin, mẹ tôi cũng làm theo. Từ đó 2 mẹ con sống tuy vất vả nhưng thoải mái hơn rất nhiều. Đặc biệt là mẹ tôi đã không còn chịu sự thống khổ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sau này, tôi may mắn gặp được ông bà chủ tốt, họ có mấy cửa hàng giặt là nên cho tôi ra quán làm. Thời đó, giặt là còn chưa thịnh hành như bây giờ nhưng ông bà chủ đã có tầm nhìn xa trông rộng.
Thấy tôi có ý muốn kinh doanh giặt là, họ cũng giúp đỡ rất nhiều.
Thời gian đó, tôi giống 1 “ nữ cường nhân”, việc gì cũng đến tay, từ việc sửa máy giặt tôi cũng tự làm vì không có tiên thuê người, đến việc lắp đèn, sửa nước rồi bất kể việc gì tôi cũng có thể tự mình làm được.
Tôi nhìn vào mẹ để nỗ lực mỗi ngày vì lời hứa sẽ làm chỗ dựa cho bà. Khoảng 3 năm đầu, đối với tôi qủa thật vô cùng khó khăn, nhiều khi tôi đã kiệt sức nhưng nhờ có mẹ bên cạnh ủng hộ động viên tôi lại vực dậy tinh thần.
Khoảng 7, 8 năm sau, tôi đã trở thành chủ của 1 chuỗi khoảng 15 tiệm giặt là lớn nhỏ trên toàn thành phố. Lúc đó tôi mới 22, 23 tuổi. Đó là điều mà không 1 ai có thể ngờ tới, ngay cả bản thân tôi.
Nhưng lúc này khi tôi đã vững chắc về kinh tế, mẹ tôi lại đổ bệnh. Bà mắc căn bệnh không rõ tên, mà tôi nghĩ do thời trẻ bị đánh đập, hành hạ bạo hàng về thể xác lẫn tinh thần gây ra.
Mẹ tôi lúc nào cũng ốm yếu, xanh xao, dù cho tôi đã mua đủ thứ thuốc, sâm quý cho mẹ nhưng mẹ vẫn không thể khỏe mạnh như người bình thường.
Mỗi đêm, tôi thức bóp chân tay, đấm vai, lưng cho mẹ. Trong gia đình, tôi trở thành trụ cột. Lúc đó, đàn ông nhìn thấy tôi thực sự còn phải sợ vì tôi quá mạnh mẽ.
Cũng vì mải mê làm việc và chăm sóc mẹ, đến năm 27 tuổi, tôi vẫn chưa có 1 mối tình vắt vai. Tôi biết đa số đàn ông đều ưa mẫu phụ nữ nhỏ nhẹ, dịu dàng để dễ bề che chở, bảo vệ. Còn tôi, họ vô cùng ái ngại khi tôi còn cứng rắn hơn cả 1 thằng đàn ông.
Đến tuổi này chưa chịu chồng con, mẹ tôi rất sốt ruột. Tuy tôi còn muốn phấn đấu thêm nhiều năm nữa nhưng vì sức khỏe mẹ ngày càng yếu, tôi chiều ý mẹ quyết tâm lấy chồng.
Lấy chồng – thực sự không khó, quan trọng là người đó như thế nào mới khó.
Đàn ông mạnh mẽ, họ không chọn tôi. Vậy thì, tôi sẽ chọn 1 người bình thường, có thể yếu đuối cũng được. Và không ai khác đó chính là anh công nhân ở gần nhà.
Anh ta tính tình hiền lành, tốt bụng. Mẹ tôi nói lấy chồng chỉ cần có thế, không cần tiền bạc gì. Tôi cho là phải, nhưng rồi cưới anh công nhân đó về, tôi cảm thấy mình càng ngày càng cô đơn.
Chồng tôi công nhận là hiền như cục đất, vợ nói gì cũng nghe lời răm rắp. Nhưng anh như vậy, khiến tôi cảm thấy rất buồn, bất cứ việc gì cũng vẫn là tôi đứng ra giải quyết còn công việc chủ yếu của anh là đi chợ, nấu nướng. Nhiều lần tôi bảo anh có chuyện gì tự quyết được thì cứ quyết, anh lại đáp:
- Em quyết định đi, chứ anh chịu thôi.
Một lần, tôi và chồng đi họp lớp cấp 3 của anh, bạn bè anh thấy anh cứ khúm núm cạnh tôi thì trêu:
- Mày núp váy vợ giỏi đấy, Trông cô ta mạnh mẽ, hùng hổ thế kia cơ mà, chắc mày cũng khổ lắm nhỉ?? Nhưng thôi cô ta có tiền thì tranh thủ mà núp, dù sao cũng được sống sung sướng rồi.
Tôi từ nhà vệ sinh ra, nghe những lời đó thì quay vào vội. Tôi biết chồng không có ý đó, chỉ là bạn bè anh ác mồm ác miệng nhưng tôi cảm thấy buồn tủi vô cùng. Tôi cũng muốn tập thói quen hiền dịu lắm chứ nhưng ở vào hoàn cảnh của tôi, nếu không mạnh mẽ thì biết dựa vào ai đây??
Theo Blogtamsu